_ Cô ấy là một cô gái. Đối với người khác, có lẽ cô ấy là một người bình thường. Nhưng đối với tôi, cô ấy là một người rất đặc biệt. Cô ấy là người đầu tiên cho tôi hiểu được: Tình yêu là gì? những cảm xúc trong tình yêu ....... Cô ấy là mối tình đầu của tôi.
_ Tôi quen cô ấy từ năm học lớp 6. Lúc đó, ấn tượng đầu tiên của tôi về cô ấy là: "Công nương đi giày đỏ". Cô ấy là một cô nương rất là...... xinh đẹp, dễ thương, có thể nói cô ấy là "tiểu thư khuê cát". Gương mặt cô ấy tôi không biết miêu tả thế nào vì...... đẹp quá, hết chỗ chê. Thân hình cô ấy "nhỏ nhắn", xinh xắn. Đôi mắt bồ câu hớp hồn người khác. Mái tóc cô ấy đen bóng, xoã ngang vai. Cô ấy cười trông rất xinh. Chính nụ cười đó đã làm tôi mê như điếu như đổ. ...... Nói tóm lại là cô ấy rất đẹp, đẹp đến nỗi khi cô ấy không trang điểm, son phấn đã đẹp hơn mấy người phấn son loè loẹt. Như vậy, khi cô ấy trang điểm rồi thì......... lé mắt luôn - có lần tôi nhìn thấy cô ấy son phấn lúc văn nghệ rồi, lúc đó tôi nhìn như mất hồn. Mỗi khi gặp cô ấy, tim tôi đập loạn xạ như kim đồng hồ vậy, và không lúc nào là tôi không nghĩ đến cô ấy. "Nàng đẹp như ngôi sao sáng cao trên trời. Nụ cười xinh tươi sáng như hoa hướng dương. Lạnh lùng em bước qua muôn hoa tươi trông theo. Còn lại anh ngất ngây trong cơn mơ mình anh. Anh trót yêu em rồi."
_ Cô ấy là một cô nương xinh xắn, dễ thương, dễ gần và...... dễ giận (theo quan sát của tôi là thế). Cô ấy học giỏi, đều các môn, nhưng chưa hẳn. Những môn cô ấy giỏi nhất là Văn, Anh, Hoạ. Cô ấy trong chuyên văn của trường, giỏi Anh nhất lớp, vẽ cũng đẹp, hát cũng hay nữa....... Hạn chế của cô ấy là ...... Thể dục, vì cô ấy là "tiểu thư" mà. Còn mấy môn tự nhiên như Toán, Lý, Hoá nữa. Có thể nói cô ấy dễ gần là vì sao?! vì cô ấy rất dễ nói chuyện, mấy đứa quậy trong lớp tôi mà hỏi gì, cô ấy đều tận tình chỉ bảo. Cô ấy còn tận tình đến mức .......... đọc bài cho họ chép trong kiểm tra. Mà nhờ rứa mà khi hỏi bài cô ấy, làm là chắc điểm 10, nhất là môn Anh văn. _ Năm lớp 6, tôi quen cô ấy. Lúc đó, tôi mới từ trường làng quận 3 qua trường điểm quận Hải Châu. Đối với tôi, mọi thứ còn mới mẻ, lạ lẫm. Ngồi xếp lớp toàn mấy người bạn lạ, tôi không dám bắt chuyện. Khi vô năm cũng thế, những ngày đầu tôi không biết nói chuyện với ai, hỏi bài ai. Duy chỉ có cô ấy là tôi bạo gan nói chuyện. Năm đó, những bài vở về nhà mà tôi không biết, tôi toàn phone nhà cô ấy, ngày nào cũng như ngày nào, hễ ngồi học bài, giở vở ra là gọi cô ấy liền, để hỏi thử có bài về nhà không. Chuyện đó như cơm bữa. Năm ấy, cô ấy được bầu làm sao đỏ của lớp. Cuổi năm, cô ấy được tuyên dương trước trường, là sao đỏ gương mẫu. Ấn tượng của tôi về cô ấy năm đó là: Sao đỏ đi giày đỏ. Lên lớp 7, tôi học được hơn một chút, chú ý bài một chút, nên dần dần cũng không gọi điện cô ấy nữa, một phần cũng vì quên nhất thời số điện thoại. Lớp 8, không hiểu sao tôi lại để ý cô ấy, vì trong lớp có nhiều tin đồn bậy, gán ghép nhảm nhí, nhất là nó ghép thằng quậy với cô ấy, tôi mởi để ý lại. Và, ......., không biết từ bao giờ, tôi đã thích cô ấy. Không biết vì sao nữa, chỉ biết rằng, mỗi khi nhìn cô ấy, tim tôi đập loạn xạ, không lúc nào tôi không nghĩ đến cô ấy. Mà cũng lạ thật, tánh tôi vốn chúa ghét bọn "tiểu thư" vì chúng nó là chúa chảnh. Nhưng tại sao tôi lại thích cô ấy nhỉ? Chính tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại thích cô ấy nữa. Tôi nghĩ: thích một người thì đâu cần lý do gì, nên thôi không suy nghĩ nữa. Hồi trước, khi tôi chưa biết cô ấy, tôi chuyên môn tán gái, nhưng từ khi gặp cô ấy, đối với tôi, mọi cô gái khác đều vô nghĩa. Lúc đầu, cô ấy chưa biết, cô ấy vẫn niềm nở trò chuyện với tôi bình thường, bày bài cho tôi, cho tôi mượn đồ, và .... tùm lum chuyện. Có thể nói thời gian đó là khoản thời gian đẹp nhất của tôi, vì tôi còn được "gần gũi" với cô ấy. Giáng sinh, cô ấy tặng thiệp tôi. Tôi vui lắm, vì đây là lần đầu tiên có người tặng thiệp. Nhưng............. không hiểu sao, qua Tết rồi, cô ấy ngày càng lạnh nhạt với tôi. Lúc trước lên mạng, tôi còn nói chuyện với cô ấy 5 tiếng đồng hồ (sau khi cô ấy diễn văn nghệ, tôi chat với cô ấy từ 1h -> 5h), nhưng còn bây giờ thì...... một chữ "a" tôi cũng không nói được. Hễ thấy tôi lên mạng là cô ấy out ngay. Những cmt của tôi trên blog cô ấy, cô ấy del hết. Cô ấy ngày càng có ác cảm với tôi, và ác cảm đó ngày càng sâu đậm. Tôi buồn lắm, buồn vô hạn. Có gì buồn hơn khi người mình yêu không thèm nói chuyện với mình, ghét mình. Mà tôi cũng ko biết tại sao cô ấy ghét tôi. Thế là,.... cô ấy nói chuyện với thằng khác trong lớp tôi. Tôi để ý, lúc cô ấy nói chuyện với thằng đó, trông cô ấy vui lắm. Tôi có linh cảm xấu, và điều đó xảy ra, cô ấy thích thằng đó. Thật đau lòng. Đau lắm. Lên lớp 9, cô ấy vẫn thích thằng đó. Ôi! nhìn cảnh cô ấy cười cười nói nói với thằng đó, lòng tôi tức điên, ruột gan lên đầu. Nhiều lúc, tôi muốn túm áo thằng đó và đập thằng đó một trận cho hả dạ, nhưng......... nghĩ lại thôi. Ngày trước, khi thấy mấy người đi đánh ghen, tôi thấy nhảm nhí, cho là lãng xẹt. Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi mới hiểu được tâm trạng của họ. Thằng đó, đi học thêm tôi còn ngồi bên hắn, điên quá. Học thêm văn, ngày đầu tiên cô ấy đi học, cô ấy "diện" bộ đồ kinh khủng để cho hắn xem. Tôi nhìn vừa vui vừa ứa máu. Ngồi trong giờ học thêm, cứ nghe mấy con bạn thân của cô ấy cứ kêu hắn nói chuyện, rồi ghép hắn với cô ấy, mà nói to nữa, nào là anh đẹp trai, anh xinh đẹp, "bà kim cương"........ tôi nghe mà sùng máu, muốn quay xuống bớp bọn nó bạp tai cho xả tức, nhưng thôi. Nhưng đó chưa là gì cả, buồn nhất của tôi là sinh nhật cô ấy, tôi không được mời, mà hơn thế nữa, tôi lại không thể tặng quà cho cô ấy. Chưa có gì buồn hơn thế. Buồn lắm. Rồi lên lớp, lại nhìn cái cảnh cô ấy nhìn hắn chăm chú, nhìn "say đắm". Mẹ ơi, con nổi cơn điên luôn. Tức lắm, lúc nào mà tôi liếc nhìn cô ấy toàn thấy cảnh đó cả. Đi học thêm, nghe cô ấy cứ nhắc tên hắn, nhắc thì nhắc nhỏ thôi, đằng này nói to zô, khen đẹp trai, tôi nghe nữa, lại lộn ruột lên đầu, tức cành hông, nhưng cũng đành chịu thôi. Ngày lại ngày, ngày qua ngày, tôi cứ phải chịu đựng những ngày như thế. Thật không gì khổ bằng. Đã vậy, cô ấy còn "hi sinh" cho hắn nữa chứ. Giờ kiểm tra, nhất là Anh văn và Ngữ văn, cô ấy đọc bài cho hắn chép, bất kể bị cô giáo đọc tên 3 lần rồi chéo bài. Kết quả là thằng đó điểm cao, cô ấy điểm thấp. Đã vậy, do bị chéo bài, nên trừ thêm 2 điểm. Thế mà cô ấy không tỏ vẻ gì là buồn cả, ngược lại còn vui nữa chứ. Tôi nhìn mà tức lắm. Ngày trước, thấy cô ấy điểm kém môn Hoá là tôi đã thấy "xót" dùm cô ấy rồi, thế mà..... Còn nữa. Hôm thứ 3, ngày 21/4/2009. Tôi quay xuống mượn bút, cô ấy không nói không rằng, câm như hến, giả lơ, mà bút mình lại bị hắn bẻ. Ấy thế mà khi hắn mượn bút xoá, hắn chưa kịp quay xuống, cô ấy đã sốt sắng lấy bút xoá cho hắn mượn rồi. Cha mẹ ơi, con tức đến hộc máu, bức xúc lắm. Tức dễ sợ!


_ Năm lớp 8, lúc đó tôi "xui xẻo, lỡ tay" làm bể chậu cây của trường, cũng chỉ có cô ấy hỏi thăm tôi.
_ Lúc tôi bị mất bài kiểm tra Nhạc 8 (lúc đó, thầy hô sảng, làm tôi buồn đến khóc), cũng chỉ có cô ấy "ngó ngàng" đến tôi.
_ Cũng năm lớp 8, giờ viết bài TLV số 5 hay số 6 gì đấy, tôi bị cảm, sổ mũi, chỉ có cô ấy là hỏi thăm tôi, còn lại không ai hỏi hết.
_ Cũng năm đó, lúc tôi làm bài 15' hình được có ....6 điểm, tôi than phiền với cô ấy, bảo là do tôi lo làm trắc nghiệm, nên không làm kịp bài tự luận, vì vậy bị 6 điểm, nói thêm luôn là lúc đó cô ấy 10 điểm. Cô ấy đã "dạy" tôi là làm bài kiểm tra luôn làm tự luận trước rồi sau đó mới đến trắc nghiệm. Thế là từ đó. tôi luôn làm theo.
_ Lúc tôi than với cô ấy tôi luôn buồn, cô ấy động viên tôi vui lên, rồi: "

_ Cô ấy là người duy nhất chỉ tôi mấy cách xài mạng, như là trang trí themes trên blog ......
_ Lúc chat với cô ấy, tôi thường viết tiếng anh sai chính tả, cô ấy chữa cho tôi. Gặp người khác là lơ liền à..... Nhớ lại những ngày đó thật hạnh phúc làm sao. Nhưng giờ tôi đã xa cô ấy, xa mãi mãi, và có lẽ suốt đời này tôi không còn gặp được cô ấy nữa. ÔI ! .............
_ Bây giờ tôi không còn gặp cô ấy nhưng tôi vẫn luôn nhớ cô ấy. Có lẽ sau này và hơn thế, tôi vẫn không quên được mối tình đầu của tôi. Bởi vì mối tình đầu luôn là mối tình đẹp nhất của đời người. Tôi cũng không mong gì hơn là có thể nhìn thấy cô ấy luôn vui cười, khoẻ mạnh, hạnh phúc, như thế tôi mãn nguyện rồi.
Trên trời có ngàn vì sao,
Trên trời có ngàn vì sao,
Ghép thành bốn chữ, vì sao yêu người.
Trên đời có triệu triệu người
Vì sao chỉ có một người tôi yêu.
... Ừ nhỉ, vì sao anh yêu em ?
Vì sao, vì sao yêu em nhỉ ?
Anh im lặng, lòng anh thầm nghĩ,
Anh sinh ra là để yêu em.
Đừng hỏi tại sao anh yêu em !
Để mắt em nhìn anh bối rối,
Để miệng anh cười trừ thật vội,
"Vì...em là... tất cả anh yêu"
Đừng hỏi tại sao anh yêu em !
Khi một ngày dài hai mươi bốn tiếng,
Khi em đẹp và em dễ mến,
Khi anh yêu cũng chẳng biết tại sao.
Đừng hỏi tại sao anh yêu em !
Khi bên em, anh thật hạnh phúc,
Khi một giờ dẫu là vài phút,
Em đang buồn, anh sẽ ở bên.
Đừng hỏi vì sao anh yêu em !
Hãy nhìn sâu vào đôi mắt anh,
Ôm lấy anh và hôn say đắm,
Em sẽ cảm nhận được vì sao.
... Ừ nhỉ, vì sao anh yêu em ?
Vì sao, vì sao yêu em nhỉ ?
Anh im lặng, lòng anh thầm nghĩ,
Anh sinh ra là để yêu em.
Đừng hỏi tại sao anh yêu em !
Để mắt em nhìn anh bối rối,
Để miệng anh cười trừ thật vội,
"Vì...em là... tất cả anh yêu"
Đừng hỏi tại sao anh yêu em !
Khi một ngày dài hai mươi bốn tiếng,
Khi em đẹp và em dễ mến,
Khi anh yêu cũng chẳng biết tại sao.
Đừng hỏi tại sao anh yêu em !
Khi bên em, anh thật hạnh phúc,
Khi một giờ dẫu là vài phút,
Em đang buồn, anh sẽ ở bên.
Đừng hỏi vì sao anh yêu em !
Hãy nhìn sâu vào đôi mắt anh,
Ôm lấy anh và hôn say đắm,
Em sẽ cảm nhận được vì sao.
Hình của cô ấy đây, ai có nhu cầu biết mặt thì kick vào link này mà xem.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét