Nó đi đi mất, có chờ đợi ai.
Quả thật, thời gian trôi nhanh quá. Mới chớp mắt cái mình đã xong lớp 9, chuẩn bị vào lớp 10. Nhìn lại quá khứ, chợt tôi thấy trào dâng cảm giác lạ. 9 năm, từ lớp 1 --> 9, tôi đã trải qua biết bao điều, vui có, buồn có.

Đây là ngôi trường tiểu học ngày xưa của tôi. Các bạn ngó đó là trường làng thật, nhưng trường đó là trường nhất nhì quận Sơn Trà đó. Do có khuôn viên rộng nên mọi hoạt động của Quận đều tập trung ở đây hết. Thí dụ như Hội khoẻ Phù Đổng cấp Quận được tổ chức ở đây. Có sân banh, sân cầu lông, rộng thấy mồ. Đã thế, trường còn có bãi đất trống nữa. Giờ ra chơi tha hồ chạy nhảy. Nhớ hồi tiểu học thật là sướng. Lúc đó mình chỉ là con nít, đâu có suy nghĩ gì nhiều, chỉ biết ăn, chơi, học, thoả chí .... thiếu nhi. Lúc đó, từ lớp 1/1 --> 5/1, lớp mình đoàn kết lắm, đâu có chia bè kết phái như sau này cấp 2. Có chuyện gì là cả lớp "ra trận" à. Nhớ kỉ niệm lúc đó không nhiều, chỉ nhớ những trận bóng nảy lửa với lớp khác, nhớ lúc mình bị..... họ vô tình đôi đá lỗ đầu. Huhu, đau lắm. May 2 mũi kim lận.

Rời trường cấp 1, mình qua bên "Đà Nẵng" học cấp 2. Đây là trường điểm của quận và của cả thành phố, sau trường Nguyễn Khuyến. Ở đây tập hợp đủ trường: Phù Đổng, Tây Hồ, Trần Cao Vân, Ngô Gia Tự...... nhưng đa số là Phù Đổng. Đúng là "Đi một ngày đàng, học một sàng khôn". Qua bên này học, tiếp xúc môi trường mới, bạn mới, tôi "ngộ" được nhiều điều. Đúng là dân thành thị có khác. Mới lớp 6, còn bỡ ngỡ với các bạn. Lên lớp 7,8,9 đã có hiện tượng chia bè kết phái. Không còn như cấp 1 nữa. Mình cảm thấy bị cô đơn, lạc lõng ở đây. Phàm mọi chuyện phải vừa ý bọn nó, ko vừa ý cái gì là bị tẩy chay. Còn gì là bạn bè nữa, chỉ là lợi dụng mà thôi. Vô phòng thi, bày bài thì êm chuyện, ko bày bài hoặc bày sai là có "Phong ba bão táp". Hừm. Nhưng như thế ko có nghĩa là lớp đã mất đoàn kết, chỉ là đoàn kết lúc cần thiết thôi. Điển hình như kì đi trại lớp chín vừa rồi, mọi người dẹp bỏ "tư thù cá nhân" cùng nhau góp sức vì lớp. Hê hê. Lúc mình đem cầu lên đá một mình, có 2 mỹ nhân ngồi ngoài ngó, diễm phúc ghê. Lớp chín là năm thành công nhất ở đây, tuy là mọi người "bằng mặt, không bằng lòng" nhưng đến cuối năm cũng dẹp bỏ hết tư thù mà làm bằng hữu. Điển hình như Hồng Ân, Quốc Nhi, Quỳnh Nhi, Phương Thảo... Mấy con nớ mình biết chúng ko ưa gì mình là mấy, nhưng cuối năm chúng nó vẫn "êm dịu" với mình. Cho nên mình cũng viết lưu bút tử tế cho bọn nó. Kể cả những người khác, cả năm ko hề nói với nhau 1 tiếng, thế mà cuối năm vẫn để cho tôi viết lưu bút. Duy chỉ có 1 kẻ, hay nói đúng hơn là 1 cô nàng, ko xem tôi là bạn mà xem tôi như không khí, mới ko cho tôi "vít lưu bút" thôi. Lớp 9 đúng là năm viên mãn nhất của mình, làm bàn đạp cho mình thẳng tiến lớp 10

Đây là ngôi trường cấp 3 mà tôi dự định theo học. Trường này nằm sát cạnh trường cấp 1 mình học. Nhìn nó cũ kĩ thế thôi chứ thực ra chất lượng ko thua kém gì Phan Châu Trinh mà mấy đứa bạn tôi đăng kí đâu, ngang cơ đấy. Vả lại theo tôi được biết, tỉ lệ vào Đại học của học sinh trường này cao hơn Phan Châu Trinh nhiều, nên tôi quyết định theo học, mặc dù trước đó muốn vào PCT để gặp lại "người yêu".

Nhanh thật, mới đó đã được 9 năm. Mỗi cấp mình quen bạn mới. Bây giờ, mỗi người mỗi nơi, không biết bao giờ mới gặp lại. Lần cuối nhìn các bạn, lần cuối học cùng các bạn, chơi cùng các bạn. Những kỉ niệm khó quên. Chúng ta ai cũng đều có định hướng cho riêng mình. THÔI THÌ "CUỘC VUI NÀO CŨNG ĐẾN LÚC TÀN" NHÂN ĐÂY, TÔI XIN CHÚC CÁC BẠN CỦA TÔI DỒI DÀO SỨC KHOẺ, GẶP NHIỀU MAY MẮN TRONG CUỘC SỐNG. TRÁI ĐẤT NÀY TRÒN NÊN NHẤT ĐỊNH TÔI SẼ GẶP LẠI CÁC BẠN.
Hy vọng các bạn sẽ nhớ đến tôi, cho dù tôi là người ko đáng để nhớ.
Z
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét